Cơn mưa chiều mùa mùa đông cứ bay bay,
Anh không hiểu vì sao mình lại nhớ.
Tiếng mưa rơi ào ào như nhắc nhở,
Về một thời thơ ấu đã trôi xa.
Chiếc lá trở mình mùa đông cũng đi qua,
Thời gian trôi qua không thể nào nắm bắt.
Khung cửa giảng đường vẫn lặng thầm im bặt,
Như những ngày không em anh thấy thật buồn.
Có những điều tưởng như dễ dàng hơn,
Nhưng làm được thì quả là rất khó.
Như anh với em ngay gần mà cách trở,
Cái khó là anh không giữ nổi em.
Hạt mưa bay làm ký ức ướt nhèm,
Kỷ niệm êm đềm giờ làm sao còn nữa.
Tình yêu của anh cũng không còn cháy lửa,
Chỉ là nhiều khi buồn anh cứ nghĩ về em.
Mùa đông qua rồi hạ sẽ đến thôi em,
Cũng như thể bắt đầu một tình yêu mới.
Khi hai người không còn gì để nói,
Ngày chia tay sẽ tự đến mà thôi.
Thực tại trở về kí ức đã xa xôi,
Anh chỉ nhớ một phần còn thể nhớ.
Anh và em không còn bên nhau nữa,
Giảng đường không em lẻ bóng bước anh về.
------------------------------------------- Theo Công Sơn------------------------------------