Chào mừng các bạn đến với Forum 4ALL - Tiếng Nhật Cho Mọi Người. Tiếng Nhật Cho Mọi Người ra đời với mong muốn sẽ là nơi để mọi người quy tụ cùng nhau học hỏi, thư giãn và Kết Nối đam mê Tiếng Nhật, là nơi cung cấp những kiến thức Tiếng Nhật hay và bổ ích Chắp cánh những ước mơ được bay cao và bay xa hơn. Chúc các bạn luôn hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
Chú ý
» Hãy đăng ký hoặc đăng nhập để có thể xem toàn bộ nội dung các chuyên mục. » Xin xem phần nội quy và trợ giúp để biết cách sử dụng diễn đàn. » Rất mong tìm kiếm trước khi đặt câu hỏi. » Yêu cầu viết tiêu để cụ thể rõ ràng. Không sử dụng ngôn từ thiếu văn hóa trên diễn đàn. » Báo danh hoặc tìm kiếm nick chat tại đây.
Chào Mừng các bạn các bạn đãy đến với diễn đàn chúng mình
Chào mừng Khách viếng thăm đã trở lại!Số bài viết của bạn: 1
x-Hoạt Động Của Diễn đàn-xChủ đề: 439Bài gởi: 706Thành viên: 129Ngày hoạt động: 4600Woa ! bạn https://tiengnhatchomoinguoi.forumvi.com/u129 là mem mới nhất nha! Có gì giúp đỡ chỉ giáo bạn ấy nghen!
x-------------------------------------------------------------------x
Đến từ : Giao Thủy-Nam ĐịnhTổng số bài gửi : 330Điểm Và Danh Tiếng : 901 Thanks : 82Join date : 19/04/2012Age : 32
Thành Viên- congsontran_dhxd-
Hiện đang:
Đến từ : Giao Thủy-Nam Định Tổng số bài gửi : 330 Điểm Và Danh Tiếng : 901 Thanks : 82 Join date : 19/04/2012 Age : 32
Tiêu đề: [Bài dự thi Lưu bút học trò] Ngày mai... sẽ đến
[Bài dự thi Lưu bút học trò] Ngày mai... sẽ đến hoahoctro.vn - "Tàu lăn bánh... Lúc này, nó mới để cho những giọt nước mắt chảy tràn xuống hai má... lặng lẽ."
Nó, một tân sinh viên Đại học Sư Phạm Huế. Ước mơ bước chân vào ngôi trường này, ước mơ được học ở vùng đất Cố Đô bảng lảng, trầm tĩnh, nó đã làm được. Tại sao nó lại khóc thế này?! “Mày ơi, nhớ gọi điện cho tao thường xuyên. Rảnh rỗi nhớ về với tao.”, “Con nhớ giữ gìn sức khỏe”, “Con đừng thức khuya quá, đi đâu nhớ đội mũ nhé con”... Chỉ mới cách đây vài phút thôi, nó còn đang ở giữa vòng tay bạn bè, người thân, tiễn nó ra Huế trọ học. Nó đã cười, nó gật đầu với mọi người, nó hứa với mọi người những điều đã dặn dò nó. Rồi đi. Chỉ đến khi ngồi một mình trên ghế tàu, nó mới nhớ mọi người da diết.
“Sau này, nhất định mày sẽ trở thành một giáo viên giỏi.” Con bạn thân cười toét miệng với nó, khẳng định. Chỉ mới mấy tháng trước, nó vẫn còn là một đứa học sinh Mười Hai với bao trăn trở, lo âu len lỏi giữa nỗ lực, phấn đấu.
Chỉ mới mấy tháng trước, nó còn chong mắt giữa đêm khuya chỉ để làm thêm một đề Văn khó, ly café chực chờ bên cạnh. Chỉ mới mấy tháng trước, nó còn tung tăng giữa sân trường chụp ảnh cho ngày Lễ trưởng thành của khối 12. Chỉ mới mấy tháng trước, nó còn lặng người xúc động trước cặp mắt hoe đỏ của thầy Xuân, cô Hòa trong buổi lễ Bế giảng. Chỉ mới mấy tháng trước thôi...
Nó nhận ra, ngôi trường Phan Châu Trinh này đã trở thành gia đình của nó từ lúc nào không biết. Nó nhận ra, nó đã từng ngày lớn lên bên bạn bè nó, ấp ủ và đặt những bước chân đầu tiên cho ước mơ chính tại ngôi trường này.
Nó nhận ra, nó là niềm hãnh diện, niềm tự hào và hi vọng của cô giáo dạy Văn. Cô nghiêm khắc sửa từng lỗi trong bài thi thử của nó, cô nhìn nó rạng rỡ khi bài thi thử đại học của nó đạt số điểm cao nhất khối, cô lặng lẽ nhắn tin cho nó hôm trước khi nó đi thi đại học, chỉ để dặn nó ngủ sớm, chỉ để chúc nó bình tĩnh và may mắn.
Ngày nó đậu đại học, nó gọi cho cô báo tin, và cười toe xúc động khi nghe cô reo lên mừng rỡ rồi nói: “Cô biết là con sẽ làm được. Cô tin là con làm được. Chúc mừng con. Từ bây giờ, con phải tự cố gắng để thực hiện ước mơ của con. Cô sẽ luôn ở bên con.” Khi ấy, nó òa khóc. Chưa bao giờ, nó nhớ cô và muốn được cô ôm vào lòng như khi ấy. Chưa bao giờ nó xúc động vì tình yêu thương mà cô dành cho nó như khi ấy. Và nó đã tự hứa với mình, với cô rằng, dù có khó khăn tới đâu, nó cũng sẽ cố gắng hết mình vì ước mơ của nó, và vì niềm tin yêu của cô và mọi người đã dành cho nó.
Phải rồi, nó đi. Và một ngày nào đó, nó sẽ về, để trở thành một cô giáo tốt như nó đã từng mơ ước. Bạn nó à, hãy chờ nó nhé, nó sẽ trở thành một giáo viên như bạn nó đã tin. Cô ơi, học trò của cô, sẽ cố hết sức để thành công, và một ngày nào đó, học trò của cô sẽ lại trở về với cô, với thêm một danh xưng mới-Đồng nghiệp.
Tương lai à, hãy chờ nó nhé, hãy chờ để đón nó trên con đường phía trước mà nó đã chọn.
Lê Mai Bảo Uyên
(K240/32 Lê Duẩn, TP Đà Nẵng)
comment fb Kết nối FB
[Bài dự thi Lưu bút học trò] Ngày mai... sẽ đến
*Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự.** Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn.** Tránh spam nhảm không liên quan đến chủ đề.*Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.